Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

"Anh ở đâu, em ở đâu"

Một câu hát trong bài "Nửa hồn thương đau".
Giờ này anh đang ở đâu nhỉ? Em không nghĩ sự vắng mặt của anh lại có ảnh hưởng gì đến em.
Không nghĩ được là em gặp lại tâm trạng ấy. Tự dưng trái tim hơi hẫng đi một vài nhịp khi biết rằng anh đã lại ở đâu đó rất xa.
Em đang ngồi ở quán cafe quen thuộc, nơi cách đây mấy năm, khi anh và em đều còn trẻ hơn và chưa bị chai đi như bây giờ, em đã lấy hết can đảm để nói với anh rằng trong cả một đám đông, em chỉ nhìn thấy anh mà thôi.
Em vẫn nhớ hôm ấy cũng là một ngày mùa thu trời đẹp như hôm nay. Em vẫn cảm giác lâng lâng của ngày hôm ấy.
Bao nhiêu nước chảy qua cầu. Em cũng đã xa anh một thời gian dài đủ dể em nghĩ rằng anh sẽ không tác động gì vào cảm xúc, tâm trạng của em được nữa.
Em đã đi nhiều nơi và gặp nhiều người. Mọi người đều yêu mến em. Có một số người thì yêu em hoặc thích em.
Em tưởng rằng đã quên đi nỗi nhớ anh, quên đi cảm giác lâng lâng khi nhận được tin nhắn của anh, quên đi cảm giác bình yên khi ngòi uống cafe đâu đó với anh.
Nhưng cứ mỗi lần ở trước biển em lại không thể không nhớ đến anh.

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Nếu mình thất nghiệp thì sao?

Nếu mình thất nghiệp thì sao nhỉ?
17 năm đi làm, chưa bao giờ mình thất nghiệp lấy một ngày. Những ngày nghỉ sinh con, bắt buộc phải ở nhà, mình cuồng chân đến mức vừa hết cữ phải kiêng là mình bổ ra đường đi lang thang cả ngày trời cho bõ thèm. Vậy mà bây giờ, nếu mình thất nghiệp thì sao nhỉ?
Sẽ chẳng còn sự bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt.
Sẽ chẳng còn những lo lắng quan tâm cho công việc, chẳng còn niềm hạnh phúc khi hoàn thành tốt một việc khó.
Sẽ có rất nhiều thời gian dành cho gia đình, dành cho những thú vui như mình vẫn mong ước.
Có lẽ chả cần may quần áo đẹp, vì biết diện với ai?
Mấy cái túi đẹp hàng hiệu khéo mà lên mốc vì chẳng mấy khi được dùng.
Sẽ rủ một số bạn bè đi cafe, đi chơi trong giờ làm việc, nhưng sẽ đều bị từ chối vì mọi người bận quá!
Chẳng biết nói chuyện gì với chồng (bây giờ đã không biết nói chuyện gì rồi, khi thất nghiệp càng không có gì để nói) :)
Sẽ ra ngồi cafe, viết tiểu thuyết. Biết đâu lại giàu hơn cả tác giả cuốn Harry Porter.:)
Chẳng biết mình có chịu được những cảnh sung sướng ấy quá 3 ngày không, hay lại ngay lập tức lồng lộn đi ...phỏng vấn xin việc! :)