Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Có một mùa đông nào đó...


Mùa đông đó bắt đầu bằng một tiếng cười
của một người lấy nỗi đau làm niềm vui…

(Của một người bật điện thoại giữa khuya để tin rằng không đến nỗi thiếu một vì sao dành cho mình trong cuộc đời… )

Để lần nào bước đi cũng muốn cúi mặt cho khác với mọi người
để lần nào cũng chỉ tin có mỗi mình thấy tuyết
để lần nào đưa tay ra cũng nhận về lạnh buốt
mà đâu chỉ là trong giấc mơ…

Là mùa đông nhưng không phải ai cũng hiểu được cảm giác được nhìn thấy mình bơ vơ
được nhìn thấy mình tự đưa tự đón
được nhìn thấy mình buộc khăn len và choàng áo ấm
được nhìn thấy mình đánh rơi nước mắt ở trong gương

Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là yêu thương
một người kề sát tim một người và trả lời- Không biết!
có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là hối tiếc
một người nắm lấy tay một người và trả lời- Đừng bước đi!

Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là chia tay?

Và mùa đông ấy trở thành mùa đông ấm nhất…
vì tuyết rơi đầy trời mà trái tim một người đã không còn cảm giác
vì cần gập người hằng đêm bởi không còn sức để nằm xuống
vì cô đơn đã trở thành một thứ giống như là nước uống
cần để sống mỗi ngày…

Cần để sống để nhìn thấy mình cũng biết cách đổi thay
biết cười trên nỗi đau và khóc khi thấy mình hạnh phúc
biết chấp nhận nếu mình muốn yêu thương thì trước tiên phải quên đi thói quen oán trách
biết giữ vị ngọt lại trong lòng cho những ngày chát đắng
biết ngoài kia còn có hàng triệu nỗi đau không cần đến nước mắt
vẫn khiến trái tim mình đứng im…

Có một mùa đông nào đó
một người mang cuộc đời mình ra và bỏ lại ở ngoài hiên
rồi những khuya không biết tựa vào đâu ngoài màn hình điện thoại bật sáng
tự nhủ bao gió, tuyết… có nhiều thêm cũng chỉ đù sức chạm vào da thịt
còn tâm hồn vẫn nhóm lửa hằng đêm!

Mùa đông đó bắt đầu bằng một tiếng cười
của một người nhận ra mình có thể làm một vì sao sáng từ trong tối tăm...

                                                                                                                                                            3g45’ PM 8/11/2010.

Nguyễn Phong Việt

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Sang tháng 11

Là bươc sang một tháng đối với mình luôn quan trọng hơn những tháng khác vì:
Về mặt tình cảm thì đây là tháng có nhiều sinh nhật của người thân và bạn bè nhất trong năm: bố, mẹ, chồng, các em, một vài bạn thân. Tháng này lại có ngày 20/11 là ngày Nhà giáo Việt nam,  đâm ra có nhiều cuộc tụ tập hoặc có những câu chuyện gợi nhớ lại thầy cũ bạn cũ thời học sinh, rồi hội lớp hội trường.
Về mặt công việc thì đây là tháng rất bận rộn và mệt mỏi vì lo hoàn thành và triển khai cả đống công việc trước mắt(đúng thời gian của các hoạt động quảng cáo truyền thông trong năm), lo tổng kết công việc của năm nay và chuẩn bị lên kế hoạch cho công việc của năm sau.
Về mặt cảm xúc hoặc một số thứ liên quan như cảm thụ, cảm giác v..v.. thì tháng này thời tiết Hà nội đẹp nhất trong năm, và năm nào nó cũng mang đến cho mình một sự trầm cảm khó tả, gọi là sự trầm cảm vì thời tiết cũng được, nghĩa là mình chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn hoặc ngồi lì ở quán cafe ngoài trời nào đó mà ngắm người ngắm cảnh. nghĩ vẩn vơ, chụp ảnh linh tinh, viết blog, hoặc là đi đâu đó rõ xa xôi hẻo lánh yên tĩnh như Tây Bắc hoặc vùng rừng núi nào đó rồi lang thang cho hết tháng thì về.

Nói chung về mặt nào cũng phức tạp so với các tháng khác trong năm. Nên cứ bắt đầu vào tháng 11 là mình thấy nghẹt thở không chịu nổi, mong sao cho nó chóng qua!